Các nhà báo được nghe Bác Hồ dạy làm báo, ai cũng thấm thía: Nghề báo dễ mà khó, phải học suốt đời.
Lướt nhìn "vòng vây", Bác hỏi: "Ở đây, cô chú nào biết tiếng Nga thì giơ tay lên?". Lẻ tẻ một hai cánh tay giơ lên.
- "Cô chú nào biết tiếng Trung Quốc?" Lại một, hai người giơ tay.
- "Những ai biết tiếng Pháp?"- Nhiều cánh tay giơ lên.
- "Đã làm báo thì mỗi người phải biết ít nhất là ba, bốn thứ tiếng nước ngoài. Không biết tiếng nước ngoài thì thiệt lắm. Thí dụ các chú yêu một cô người nước ngoài mà phải nhờ chú phiên dịch dịch hộ là:"Tôi yêu cô" và chú phiên dịch cũng dịch đúng như vậy thì chú phiên dịch yêu mất người yêu của các chú rồi!".
Xôn xao nhiều tiếng cười. Khoảng cách giữa lãnh tụ và quần chúng được xóa nhòa từ lúc nào không biết.
Bác nói tiếp:
- Hôm nọ Bác thấy báo "Nhân Dân" đăng trang nhất tin bắt gián điệp, rồi lại còn đóng khung cái tin ấy. Công an bắt được mật thám là chuyện bình thường chứ có gì đặc biệt mà phải đóng khung, đưa lên trang nhất. Thế rồi lại còn chuyện in sai ở trang nhất, lại đính chính ở trang tư, - Bác chỉ tay lên trán - Nhọ ở đây, rồi lại rửa ở đây- Bác chỉ tay vào lưng - Thì làm sao sạch được; đã sai ở đâu thì phải sửa ngay ở đấy!
Mặt Bác ánh lên nụ cười thương yêu.
"Kết đoàn, chúng ta là sức mạnh". Bài ca "Kết đoàn" vang lên, theo Bác xuống thăm nhà trẻ.
Hôm ấy các nhà báo được nghe Bác dạy làm báo, ai cũng thấm thía: Nghề báo dễ mà khó, phải học suốt đời.
